Cay cay mùi khói đốt đồng

Chiều về nghe má hỏi: “Bây có kết bạn với mợ Út chưa?”. “Ủa kết bạn gì má?”. “Thì tao nghe mợ Út bây nói kết bạn gì trên mạng phây búc đó”.
Cay cay mùi khói đốt đồng

Mình “À!” một tiếng rồi vô nhà, tưởng đâu câu chuyện bỏ lửng ở đó, ai dè bữa cơm chiều, tía lại tiếp chuyện vụ phây búc. Tía nói, cậu mợ Út mới sắm 2 cái điện thoại xịn lắm, cầm quẹt quẹt như tụi bây vậy đó. Rồi mấy ông, mấy bà trong xóm giờ ai cũng phây búc hết, đi đâu làm gì cũng chụp đưa lên đó. Hồi chiều, ông Bảy mở thử lên tía coi, thấy hình toàn bà con trong xóm mình không à. Bà Năm ngồi lặt rau muống mà thằng Tèo con bả cũng chụp hình đưa lên mạng. Cả xóm coi rồi cười rần rần một trận.

Tối ngồi cắt nghĩa cho tía má nghe phây búc là gì, mở điện thoại cho tía má coi thử, ai đi đâu, mần công chuyện gì cũng chụp hình khoe lên phây búc cho bằng được. Anh Tư, chị Mận bên nhà cậu Tám đi chơi, đi làm gì cũng khoe hình lên suốt ngày. Mấy nay, anh Tư đi biển với đám bạn, khoe cái hình mặc đồ bơi đứng ngoài bãi biển, mặc có cái quần bơi ngắn ngủn nhìn hớ hênh hết chỗ nói, vậy mà mợ Tám đi đâu cũng mở phây búc lên khoe hình con trai. Má nói: “Nhiều khi tao cũng thấy mắc cỡ giùm luôn á, cũng may nó đờn ông con trai, chứ con gái mà hở trên ngắn ngủn ở dưới vậy thiên hạ người ta cười chết”.

Mới tuần trước, chị Mận chụp cái hình ngồi trước cửa nhà, rồi viết câu gì đó buồn thiu, sáng mợ Tám ra chợ, bà con áp hỏi: “Bộ con Mận thất tình hả bà Tám”. Mợ Tám lật đật về nhà hỏi, té ra là chị thấy câu đó trên mạng hay nên ghi vậy thôi, chứ hông bị thất tình gì hết trơn á. Chuyện lớn, chuyện nhỏ, trong nhà ngoài ngõ gì ai ai cũng biết hết, bởi mạnh ai nấy lướt phây búc, vừa úp cái hình là cả xóm hay liền.

Hôm rồi giỗ nội, má qua phụ mợ Út gói bánh. Nhà có giỗ, công chuyện ê hề, vậy mà mợ cũng tranh thủ chụp hình để khoe lên phây búc. “Tao xếp lá chuối, rồi xào nhân, nó đi theo sau lưng kêu chị Hai làm từ từ thôi, cười cái để em chụp hình. Thiệt hết biết!”, má thở dài, lắc đầu với mợ luôn.

Mùa hè rồi mấy dịp nghỉ lễ, trông hoài mà con cháu trong gia đình cũng không mấy đứa về, đứa thì nói bận đi làm, còn đứa thì đi chơi mênh mông, tía thở dài: “Giờ muốn thấy nó thì mở phây búc lên, chứ tết tới giờ nó còn chưa về thăm cậu Tám bây nữa, nói gì qua tới đây”. Cũng không riêng gì tụi nhỏ trong nhà, cậu mợ Út bây giờ một tháng không đi du lịch thì cũng ngồi quán cà phê cà pháo hết 20 ngày, cái chính là để chụp hình rồi khoe lên mạng vậy thôi, chứ cũng không cần phải du lịch nghỉ dưỡng hay quán cà phê thơm ngon, đậm đà gì.

Người ta đi năm non bảy núi, để rồi thấy quê mình là đẹp nhất, bình yên nhất để trở về, thì sắp nhỏ trong nhà bây giờ còn ở đẩu ở đâu. Bữa anh Tư về, qua nhà thăm tía, tía hỏi: “Nghe bây mới đi Đà Lạt về hả con, bây lên đó chơi mấy ngày?”. Anh Tư trả lời tỉnh queo: “Con đi Nha Trang rồi sẵn lên Đà Lạt, ghé lại chụp cái hình để khoe lên phây búc rồi về liền hà dượng”.

Mỗi lần ở nhà có giỗ hay nghỉ lễ, tụi nhỏ về ngày càng ít, có về nhà thì đứa nào đứa nấy cũng ôm cái điện thoại, công chuyện thì cũng không phụ hợ được gì, bánh trái vừa gói xong thì tranh nhau chụp hình, đồ ăn dọn lên thì chụp hình “cúng” phây búc trước rồi mới để lên bàn thờ cúng ông bà. Cậu, dì, mợ, cháu, chú, bác… mạnh ai nấy phây búc. Cái hình vừa đưa lên thì thằng cháu đứng trước cửa nói vọng xuống nhà sau kêu cậu, mợ “like” hình liền. Ngẫm nghĩ mà phát rầu!

Chợt nhớ lại, cũng mùa này mùa ruộng khô, sắp nhỏ thường kéo nhau ra ruộng thả diều, mỗi lần diều bị vướng trên mấy hàng khuynh diệp hay mấy bụi tre thì đứa lớn đỡ đứa nhỏ để trèo lên gỡ xuống. Còn cao quá thì phải chạy về nhà kêu tía, kêu anh Tư ra trợ giúp. Mùa đốt ruộng, khói đốt đồng cay xè mà tụi nhỏ vẫn kéo nhau ra ruộng để coi tía với chú Năm đốt rạ, chiều về nhà tắm, má lại la cho một trận, mặt mũi đứa nào đứa nấy như ông Táo, tóc tai tèm lem, áo quần còn hôi khói. Và lúc đó cũng không đứa nào vướng bận phây búc, tuổi thơ cứ hồn nhiên mà đi qua, không phải cặm cụi quẹt, vuốt, lướt rồi tìm hình đẹp để khoe lên cho bằng với thiên hạ.

Nhiều buổi chiều thấy tía hay ngồi uống nước trà rồi thở dài với má: “Tụi nhỏ bây giờ, lớn lên khác quá!”. Hàng khuynh diệp, mấy bụi tre, cùng đám ruộng sau nhà đã thành ký ức xa vắng, khói đốt đồng cũng không còn hun hút, vậy mà chiều nay vẫn thấy mắt cay xè khi nhớ về những ngày còn chưa kịp có phây búc, ngó ra sân thấy tụi nhỏ đang chí chóe giành nhau chụp hình mấy giò lan đang trổ bông của tía…

Tin cùng chuyên mục